Thứ Sáu, 21 tháng 4, 2017

HÃY MỞ MẮT NGƯƠI RA



Vả, môn đồ quên đem bánh theo, trong thuyền chỉ có một cái bánh mà thôi. Ngài răn môn đồ rằng: Hãy giữ mình cẩn thận về men người Pha-ri-si, và men đảng Hê-rốt. Môn-đồ nói cùng nhau rằng: Ấy là vì chúng ta không có bánh. Nhưng Đức Chúa Jêsus biết điều đó, thì phán rằng: Sao các ngươi nói cùng nhau rằng đó là tại các ngươi không có bánh? Chớ các ngươi còn chưa nghe, chưa hiểu sao? Các ngươi có lòng cứng cỏi luôn ư? Các ngươi có mắt mà sao không thấy? Có tai mà sao không nghe? Các ngươi lại không nhớ hay sao? — Mác 8:14-18

Suy Gẫm:

Lo lắng là một dấu hiệu cho thấy chúng ta đã quên những ơn phước và sự quan phòng lớn lao của Đức Chúa Trời trong quá khứ của mình. Đấy là lý do tại sao sự ngợi khen chúng ta dâng lên Đức Chúa Trời vì những gì Ngài đã làm cho chúng ta là rất quan trọng. Ngợi khen là thời gian chúng ta gợi nhớ lại những điều lớn lao mà Đức Chúa Trời đã làm và nhớ đến Đức Chúa Trời cao cả Ngài đã từng hiện diện trong quá khứ và đã hứa sẽ hiện diện trong tương lai. Sự gợi nhớ đó giúp chúng ta công nhận rằng Đức Chúa Trời đang, đã và sẽ là Đấng tiếp trợ cả thể và là Đấng Chăn Giữ bầy của mình.

Cầu nguyện:

Lạy Giê-hô-va Đức Chúa Trời, Ngài là Đấng Chăn Vĩ đại của con. Con công nhận rằng từng việc lành con có đều đến từ Ngài. Xin tha thứ cho con vì có nhiều lần trong quá khứ, khi con hồ nghi sự tễ trị năng động của Ngài trong đời sống con và lo lắng về ân điển nâng đỡ của Ngài cho tương lai. Con biết rằng Ngài sẽ chúc phước cho, đỡ nâng và hỗ trợ. Cảm tạ Ngài. Trong danh Chúa Jêsus. Amen.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét